Tôi là người… vô sinh
Bản thân
tôi cũng đã nghe loáng thoáng những câu chuyện mua bán “con giống” của những gã
to khỏe nhưng vô công rồi nghề nhiều lần rồi. Nó thường là những chuyện phiếm để
trêu chọc những ai có tính phóng đãng, trăng hoa. Nhưng tôi không ngờ, việc mua
bán “con giống” lại có thật.
Đương nhiên, nó cũng khó hơn việc mua mớ rau
ngoài chợ một chút! Gạ gẫm mãi mới nhận được cái gật đầu của một cô đồng nghiệp
nữ đã có chồng nhưng chưa… có con, chúng tôi mò mẫm đến Bệnh viện Phụ sản Trung
ương từ sáng sớm. Bệnh viện Phụ sản Trung ương hay còn gọi là Viện C là bệnh
viện lớn nhất nước với quy mô 600 giường bệnh, 8 phòng chức năng, 12 khoa lâm
sàng và 9 khoa cận lâm sàng. Bệnh viện là tuyến chuyên môn cao nhất chuyên ngành
phụ sản và sơ sinh Việt Nam. Chính vì thế, từ cổng đến khuôn viên bệnh viện lúc
nào cũng đông nghẹt người, ùn ùn người đến kẻ đi liên tục làm tắc cả tuyến
phố.
Tôi và cô bạn đồng nghiệp nữ vào vai một cặp vợ chồng vừa dưới quê
lên khám bệnh. Mặt chúng tôi ngơ ngác, lóng ngóng sang đường, dắt díu nhau đứng
thuỗn mặt trước cổng bệnh viện, bên phía đường Phủ Doãn. Tôi cảm nhận thấy những
ánh mắt theo dõi và dò xét của mấy gã xe ôm đang ngồi thuốc lào vặt. Một cặp vợ
chồng dưới quê, đến bệnh viện phụ sản mà ngơ ngác thế này, đám “cò” không nhao
đến mới là lạ.
Trước cửa Bệnh viện Phụ sản Trung ương, xe ôm, bán nước kiếm lời nhờ môi giới mua bán tinh trùng |
Thế nhưng, sự thực là chẳng ai đến gạ gẫm chúng tôi cả. Tôi thay đổi chiến
thuật, mang một gương mặt lo âu đến cạnh gã xe ôm: “Bác cho em hỏi khám hiếm
muộn ở viện này thì vào khoa nào nhỉ”. Gã xe ôm đang nằm dài trên yên xe bỗng
nhổm dậy nhìn chúng tôi một lượt từ đầu đến chân: “Khám gì thế?”. Tôi xích lại
gần gã hơn, nói vừa đủ nghe: “Em bị tịt, tịt hẳn anh ạ, muốn đưa vợ vào đây bơm
“con giống” kiếm đứa con”.
Gã xe ôm lúc này đã xuống hẳn xe đứng cạnh
tôi, gã trề môi chê bai dịch vụ trong bệnh viện, nào là chờ đợi có khi đến mấy
tháng, nào là dịch vụ đắt đỏ, nào là phong bì lót tay. Tôi chốt lại: “Bác xem có
cửa nào bơm nhanh, an toàn chỉ cho em, em không quên ơn bác”. Gã xe ôm ngay lập
tức rút điện thoại gọi cho “cấp trên” của mình và lùa chúng tôi sang đường, tới
chỗ lùm cây vắng người hơn. Chỉ trong tích tắc, “cấp trên” của hắn đã xuất
hiện.
Đó là một người phụ nữ chừng 40 tuổi, dáng người thấp đậm, nước da
mai mái. Chị ta nhìn chúng tôi rất kỹ. Tôi giật mình hiểu rằng, chị ta đang nghi
ngờ chúng tôi không phải là vợ chồng. “Chị nói bọn em đừng giận, bây giờ công an
làm ngặt lắm, không cẩn thận chết như chơi. Nhẫn cưới của hai em không giống
nhau. Nếu thực lòng muốn chị giúp, ngày mai hai em mang giấy kết hôn đến đây.
Thế nhé”, người phụ nữ nói rất nhanh rồi đi thẳng. Ý định nhập vai của chúng tôi
đã hoàn toàn thất bại. Ngày hôm sau, rút kinh nghiệm từ ngày hôm trước, chúng
tôi chuẩn bị một đôi nhẫn cưới giống nhau và cũng với những bước tiếp cận cũ,
mọi việc diễn ra suôn sẻ với một “cò con giống” khác. Nghe chị ta giới thiệu,
tên Hoa, quê gốc Thanh Hóa.
Lần này chúng tôi không làm việc ngoài đường
mà làm việc ở quán cà phê đối diện cổng bệnh viện. Tôi trình bày hoàn cảnh rằng,
vợ chồng tôi lấy nhau đã 4 năm rồi mà không có con. Đi khám các nơi người ta đều
kết luận rằng “con giống” của tôi yếu, kích kiểu gì cũng không lên được. Tôi bị
vô sinh hoàn toàn. Tôi muốn vợ được bơm “con giống” của một người khỏe mạnh, có
học thức để kiếm một đứa con. Chị Hoa quả quyết: “Các em mới đến nên không biết,
nguồn giống trong bệnh viện khan hiếm lắm, lại là hàng đông lạnh nên chất lượng
không cao. Hàng của bọn chị là “hàng tươi”, toàn của sinh viên trẻ trung, khỏe
mạnh. Bọn em gặp được chị thì yên tâm đi”. Đại loại là, vợ tôi sẽ được uống
thuốc kích trứng, dưỡng trứng. Mười ngày sau kỳ kinh nguyệt thì đến bơm tinh
trùng, bơm hai lần cho chắc chắn.
Địa điểm không phải ở bệnh viện mà ở
phòng khám Hoàng Linh gần đó. Chi phí tổng cộng khoảng 15 triệu đồng. Tôi ngỏ ý
lo lắng và muốn được gặp người sẽ cho “con giống” vợ tôi để xem mặt mũi và sức
khỏe của anh ta. Chị Hoa không đồng ý. Tôi phải năn nỉ và hứa sẽ bồi dưỡng thêm
tiền chị ta mới đồng ý rút điện thoại gọi y đến. Khoảng 30 phút sau, chúng tôi
đã gặp được người cho “con giống”. Cậu ta tương đối trẻ, tên là Trung, chỉ
khoảng 24 tuổi, cao khoảng 1m70, vóc dáng lực lưỡng, quê Hiệp Hòa, Bắc Giang,
đang là sinh viên ở một trường đại học dân lập. Cậu ta rất kiệm lời, chỉ nói
những gì chúng tôi hỏi.
Từ những thông tin mà cậu ta cung cấp, chúng tôi
biết được rằng, cậu ta chỉ là một trong hàng chục “con giống” chị Hoa có trong
tay. Họ đều là sinh viên, hoặc mới ra trường nhưng chưa có việc làm. Khi cần chị
Hoa sẽ gọi điện cho họ để lấy “giống” bất cứ lúc nào khách cần. Đặc biệt, họ đều
chấp nhận việc bơm “nóng”, nghĩa là sẵn sàng quan hệ tình dục với khách hàng để
họ đậu thai.
Tuy nhiên, thi thoảng mới có người đề nghị phương án này,
còn lại họ chỉ mua giống và bơm gián tiếp qua thiết bị. Một điều nguy hiểm là
đây không phải là lần đầu tiên Trung đi bán giống mà là lần thứ… 7 rồi. Lần nào
cũng thành công. Nghĩa là, tất tật Trung đã có 6 đứa con sinh học mà cậu ta
không hề biết mặt. "Nói dại mồm", nếu sau này, chúng gặp nhau và lấy nhau thì sẽ
ra sao.
Hiện nay, những người vô sinh, hiếm muộn ngày càng tăng. Việc
hiến tinh trùng đã được pháp luật công nhận, nhưng vì tiền mà việc làm nhân đạo
ấy đã biến thành những hành vi mua bán trắng trợn như ngoài chợ. Lên mạng, chỉ
cần vài cú click chuột sẽ tìm thấy hàng ngàn thông tin rao bán “con giống”. “Em
23 tuổi, sinh viên năm cuối, do thiếu tiền đóng học phí nên không được thi tốt
nghiệp. Nếu anh, chị cần tinh trùng có thể liên lạc theo số điện thoại... Em cao
to, đẹp trai, không bệnh tật. Em không bán giá cao mà chỉ cần tiền để đóng học
phí”, trunganh...@yahoo.com. “Tôi cần bán tinh trùng gấp, thú thật chuyện này
chẳng hay ho gì nhưng do hoàn cảnh, bố mẹ già yếu, ngoài giờ đi học tôi còn phải
làm thêm nhưng không đủ trang trải nuôi em ở tỉnh lẻ...”,
ngocquy...@gmail.com...
Sau khi chọn lựa vài chục e-mail và số điện thoại
của những người rao bán tinh trùng trên mạng, chúng tôi liên lạc và chờ đợi...
Tôi đã liên lạc với những người như thế này và biết rằng, họ tồn tại thật và
việc họ sẵn sàng bán “con giống” là thật.
“Ngân hàng” quá thiếu
Nguyên nhân để chợ
“con giống” hoạt động rầm rộ, tràn lan như hiện nay là do nguồn cung cấp “giống”
trong các bệnh viện vô cùng khan hiếm. Nguồn này phụ thuộc hoàn toàn vào lượng
người tình nguyện hiến tặng. Trong khi đó, tâm lý người Việt chưa hề sẵn sàng
cho việc này.
Thực tế, những người “dũng cảm” hiến tặng “con giống”,
trứng thường phải giấu người thân vì rất khó nhận được sự đồng tình. Bởi không
như hiến máu và hiến nội tạng để cứu chữa người bệnh, hiến tinh trùng và trứng
là tạo cơ hội cho ra đời một con người. Bác sĩ Tô Minh Hương, Giám đốc Bệnh viện
Phụ sản Hà Nội cho biết: “Hiện nay, ở Việt Nam tỉ lệ trường hợp vô sinh do nam
giới khá cao (chiếm 36%). Trong khi người hiến tinh trùng thì rất ít. Chính vì
thế, 1 tháng có khoảng 100 trường hợp vô sinh đến viện thì chỉ khoảng 10 người
tìm được người hiến tinh trùng. Đây là cơ hội cho việc mua bán tinh trùng bên
ngoài phát triển, bởi người cần thì nhiều, người hiến thì ít”.
Bác sĩ
Hương cho biết thêm, ở Việt Nam hiện nay, bệnh viện không có nguồn hiến “con
giống”. Bệnh viện cũng không giới thiệu người cho “giống” mà tự bệnh nhân phải
tìm người cho. Thực tế, có rất nhiều bệnh nhân sau khi tìm được người hiến “con
giống” rồi, khi duyệt hồ sơ thì người hiến lại “sợ quá trốn mất”.
Hiện
nay cả nước có gần 20 trung tâm hỗ trợ sinh sản và nhiều nơi đã xây dựng ngân
hàng lưu giữ tinh trùng để giúp các cặp vợ chồng chữa vô sinh mà chồng không có
“con giống”. Thế nhưng các ngân hàng này luôn ở trong tình trạng khan hiếm, cầu
luôn vượt cung hàng trăm lần vì không có người hiến tặng. Tại Trung tâm Công
nghệ phôi, Học viện Quân y 103, mỗi năm có vài trăm người là các cặp vợ chồng
hiếm muộn do chồng, hoặc phụ nữ muốn làm mẹ đơn thân đến xin tinh trùng để thụ
tinh. Để có nguồn “con giống”, trung tâm phải vận động người hiến cung cấp cho
bệnh nhân nhưng không phải lúc nào ngân hàng này cũng có sẵn nguồn.
Chân dung cò "con giống" tên Hoa. |
Tương tự, tại Bệnh viện Phụ sản Trung ương, Bệnh viện Từ Dũ, Bệnh viện Nam
học và Hiếm muộn Hà Nội… ngân hàng “con giống” cũng thiếu trầm trọng, luôn có
hàng trăm hồ sơ xếp hàng chờ. Việc tìm nguồn trứng cũng khan hiếm không kém vì
các bệnh viện không có nguồn trứng hiến, mà do người có nhu cầu tự tìm. Việc
khan hiếm này cũng là tình trạng chung của nhiều nước, không riêng Việt Nam.
Nguồn cung cấp “con giống” cho các ngân hàng nói trên là những người tự nguyện
hiến (chỉ chiếm khoảng 1-2% trong tổng số người cho), theo nguyên tắc bí mật, tự
nguyện, vô danh.
Vì lý do tế nhị, các trung tâm hỗ trợ sinh sản, bệnh
viện không thể phát động phong trào hiến “con giống” hay hiến trứng nhân đạo rầm
rộ như hiến máu hay hiến các bộ phận khác. Thế nên kho lưu trữ “con giống” tại
các cơ sở này thường không đáp ứng được nhu cầu. Còn ở Học viện Quân y, Trung
tâm Công nghệ Mô phôi đã bước đầu thu được một số mẫu “con giống” vô danh nhờ
biện pháp tuyên truyền trực tiếp.
Giáo sư Trần Văn Hanh, người phụ trách
trung tâm cho biết, đối với công tác xin hiến “con giống”, phải sử dụng biện
pháp truyền khẩu trực tiếp, vừa kín đáo, tế nhị, vừa đầy đủ thông tin và có tính
thuyết phục cao. Tuy nhiên, với phương pháp này, tuyên truyền viên phải làm việc
với từng người nên hiệu quả không đáng kể. Việc hiến “con giống” hay trứng được
coi là một việc làm nhân đạo, đem lại niềm vui cho nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn.
Nhưng hiện đầu vào rất ít, nhất là nguồn trứng – tinh trùng hiến tự nguyện,
không có ràng buộc kinh tế. Chính điều này dẫn đến thị trường “đen” hoạt động
khá sôi động và không lường được hậu quả.
Trên thực tế, việc hiến, cho
tặng tinh trùng và trứng người không còn xa lạ và đã được luật định. Theo Nghị
định về sinh con theo phương pháp khoa học, quy định người hiến là người đã có
con, chỉ được hiến một lần, miễn phí… để đảm bảo những rắc rối có thể xảy ra sau
này.
Luật quy định đứa trẻ sinh ra từ nguồn trứng và “con giống” được
hiến hay cho tặng sẽ là con của người mang thai chứ không phải của người hiến
hay cho trứng và tinh trùng, đứa trẻ sinh ra cũng không có quyền đòi thừa kế đối
với người cho trứng hay “con giống”. Người nhận noãn hay “con giống” không tìm
hiểu về tên, tuổi, địa chỉ và hình ảnh của người hiến. Cả bên hiến, cho và bên
nhận tinh trùng, trứng đều phải thống nhất với nhau điều này trước khi tiến hành
mọi thủ tục để đảm bảo tính bí mật, hợp pháp và tránh xảy ra tranh chấp quyền
nuôi con và thừa kế sau này.
Việc hiến hay cho, tặng trứng, tinh trùng
hoàn toàn là việc làm mang ý nghĩa nhân đạo. Nhưng do nhu cầu của người muốn có
trứng, “con giống” quá cao, trong khi “ngân hàng” của các bệnh viện thì lại
thiếu nên dẫn đến việc mua bán “con giống”, trứng chui, không tuân thủ đúng các
quy định của pháp luật. Chính điều này đã biến một hành động nhân đạo thành phạm
luật và tiềm ẩn nhiều hậu quả cho xã hội...
Luật Hiến, ghép mô, tạng cấm
tuyệt đối việc mua bán “con giống”, trứng người, bởi đây không phải là một thứ
hàng hóa. Luật thừa nhận việc hiến tặng, xin cho và bên nhận sẽ thanh toán mọi
chi phí chứ tuyệt đối không được mua bán. Hai bên cho, nhận này cũng phải có hồ
sơ xin cho và xin nhận hợp pháp. Thế nhưng, trên thực tế việc mua bán bất hợp
pháp này vẫn diễn ra và rất hiếm bị phát hiện vì việc này thường hết sức bí mật
và luôn được hợp thức hóa. Một khi đã hình thành thị trường mua bán “con giống”,
thiết nghĩ các cơ quan chức năng cũng cần xem xét sớm đưa việc trao đổi, mua bán
vào khung luật, được sự quản lý chặt chẽ của ngành y tế.
Theo quy định
của pháp luật thì mỗi người chỉ hiến tinh trùng một lần với lý lịch được kiểm
tra rõ ràng để tránh nguy cơ hôn nhân cận huyết, ảnh hưởng đến giống nòi. Ngoài
ra, người hiến tinh trùng phải đảm bảo các yêu cầu về sức khỏe (không có bệnh về
di truyền, truyền nhiễm), có trí tuệ tốt, ba đời gần đây không có người thân
ruột thịt mắc bệnh di truyền và dưới 35 tuổi. Các mẫu tinh trùng sẽ được đánh mã
số, kèm theo các thông số của người cho (không ghi tên) như chiều cao, cân nặng,
trình độ... giúp người xin tinh trùng chọn được mẫu phù hợp nhất. Tương tự, với
người hiến trứng cũng chỉ được hiến một lần.
+ PHẢN HỒI CỦA BẠN ĐỌC VỀ BÀI VIẾT:
- Vua diệt hổ và kết cục bi thảm (05/08/2012)
- Mốt 'xơi' sơn hào hải vị giá 'khủng' và thú vui xa xỉ của đại gia Việt (05/08/2012)
- Bi hài viện phí mới (03/08/2012)
- Phá sản, đại gia đua nhau cầm cố ô tô (29/07/2012)
- Những thú ăn chơi của đại gia Việt (25/07/2012)
- Nằm viện đắt hơn ở resort (24/07/2012)
- Ám ảnh chuyện làm thịt khỉ (19/07/2012)
- Những đại gia phận... “bạc như đất” (19/07/2012)
- Săn "Viagra" của biển (18/07/2012)
- Hà thành đệ nhất... “tóm khách” (17/07/2012)
Video
Liên kết hữu ích
Tỷ giá ngoại tệ
Mã | Mua | Bán |
---|